Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Đăng Nhập

Quên mật khẩu

cuoc song

Sat Nov 20, 2010 6:43 pm by duong_scone12

troi ngoi …

[ Full reading ]

Comments: 1

Loi noi tu trai tim

Fri Nov 19, 2010 7:53 pm by Manu_club

"Hay …

[ Full reading ]

Comments: 1

Latest topics
» Ảnh lớp
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptyTue Dec 14, 2010 6:28 pm by duong_scone12

» haha
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptySun Nov 28, 2010 6:28 pm by muatuyettan

» ảnh của Ốc này
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptySun Nov 28, 2010 6:23 pm by muatuyettan

» hihi
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptySun Nov 28, 2010 6:20 pm by muatuyettan

» thơ tình chế.hề hề
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptySat Nov 27, 2010 4:52 pm by tiên nữ ngủ ngày

» xac suat thong ke toan
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptyFri Nov 26, 2010 9:12 pm by tungech_0302

» Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptyFri Nov 26, 2010 11:59 am by tungech_0302

» Tung Ech tu suong
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptyFri Nov 26, 2010 11:33 am by tungech_0302

» Tin khẩn cấp
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptyFri Nov 26, 2010 6:23 am by Admin

» Ảnh Hiền Tồ nè hjhjhjjh
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptyThu Nov 25, 2010 10:26 pm by toiyeuban_0909

» Admin có người yêu
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptyThu Nov 25, 2010 9:59 pm by duong_scone12

» Blog Radio 108: Biết đâu em sẽ gặp lại anh?
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptyWed Nov 24, 2010 11:03 am by duong_scone12

» Hát cùng Binladen
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  EmptyWed Nov 24, 2010 11:01 am by duong_scone12

Top posters
Admin (54)
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_lcapBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_voting_barBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_rcap 
tungech_0302 (24)
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_lcapBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_voting_barBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_rcap 
duong_scone12 (18)
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_lcapBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_voting_barBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_rcap 
toiyeuban_0909 (15)
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_lcapBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_voting_barBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_rcap 
tiên nữ ngủ ngày (14)
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_lcapBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_voting_barBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_rcap 
muatuyettan (4)
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_lcapBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_voting_barBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_rcap 
MeoIT (2)
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_lcapBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_voting_barBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_rcap 
Manu_club (2)
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_lcapBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_voting_barBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_rcap 
set.tk (2)
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_lcapBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_voting_barBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_rcap 
kuxi_bingboong (2)
Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_lcapBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_voting_barBlog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  I_vote_rcap 

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031

Calendar Calendar

RSS feeds


Yahoo! 



Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'

Go down

Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  Empty Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'

Bài gửi by tungech_0302 Fri Nov 26, 2010 11:59 am

khi nghe nhung loi nay thi minh loi nho me,nho nhung nguoi ma da cham lo cho ta tung ngay.ke ca khi chung ta di ra khoi vong tay me.khi chung ta di vao cuoc song tat bat cua xa hoi,thi nguoi me van dung o ben canh minh cham lo cho minh,


http://nhacvietplus.com.vn/vn/blogradio/43033/index.aspx

Blog Radio 152: Bí mật mang tên 'Đợi chờ của Mẹ'  Images2052330me1


Lá thư trong tuần:

Thời gian và cuộc sống!
Mẹ kính yêu!

Vậy là cái ngày hạnh phúc của con trên chuyến xe Nam - Bắc trở về thăm Mẹ cũng bắt đầu chuyển bánh.
Vòng xe lăn đi là từng vòng cảm xúc về Mẹ dâng trào trào trong con.
Mẹ ơi! Một ngày về con mong đợi đã lâu.

Khi bước chân con chạm lên mảnh đất quê hương là lúc con cảm thấy mình trưởng thành hơn nhiều, sau bao năm sống xa người Mẹ hiền. Nay đứng trước Mẹ một điều đáng vinh hạnh và tự hào làm sao, vòng tay con ôm chầm lấy Mẹ, bây giờ khác xưa quá nhiều.

Mẹ gầy hẳn đi, nếp nhăn lại hiện lên rỏ nét. Thử hỏi sao nổi nhớ, con không chất thành dòng hả Mẹ.
Gánh nặng gia đình làm cho tấm thân hao gầy của Mẹ trở nên xơ xác đi nhiều. Con níu chặt vòng tay yêu thương ấy, thấm đượm tình mẫu tử gắn lấy niềm vui trong ngày trở về.

Đâu đây lại nồng nàng một hơi ấm ngày nào của Mẹ, lại một lần nữa tái hiện trong con như ngày xưa ấy. Cái ngày mà con bắt đầu học “chữ O tròn như quả trứng gà”, là những tháng ngày Mẹ luôn bên con, ban tặng cho con từng nguồn hơi ấm để con khôn lớn từng ngày.

Thật hạnh phúc và ấm áp làm sao của cái ngày thơ ấu ấy. Luôn được Mẹ chở che nuôi dạy. Hôm nay hơi ấm tình thương ngày nào được nhân lên gắp nhiều lần trong Mẹ, khi con tựa vào đôi vai hao gầy phủ đầy nắng mưa của người.

Hơn khi nào hết con muốn ôm lấy Mẹ thật chặt, con thích quanh quẩn trong cái hơi ấm lạ lạ, quen quen ấy như ngày nào vẫn mãi còn nguyên. Bao ký ức lại hiện về trong con, Con yêu Mẹ nhiều lắm Mẹ ơi !
Thời gian qua đi mọi thứ dừng như đổi thay, con chợt nhận ra hơi ấm của người Mẹ không như những thay đổi của vạn vật ấy. Mà trái lại hơi ấm đó ngày một mặn nồng và thắm đượm tình yêu thương cao cả .
Hơi ấm của Mẹ là nguồn sống cho tâm hồn con tựa vào để vững bước thành người.

Con trở về bên Mẹ như trở về với chiếc nôi tình thương sau bao năm xa cách. Con oà vào lòng Mẹ như đứa trẻ mong được sưởi ấm trong mùa đông giá lạnh.

Hôm nay lòng bồi hồi nhìn lại chuỗi tháng ngày đã qua, con như ẩn mình vào một không gian nho nhỏ, ấp áp trong ngôi nhà của mình, đã lâu lắm rồi con chưa được ngồi cạnh nó, chia sẻ buồn vui cùng nó.
Thay vào đó là khoảng thời gian con xa nhà, xa đi cái mái ấm thân quen ấy, để sống một cuộc sống đô thị năng động và hối hả đang diễn ra từng ngày, ở nơi đây con người ta bon chen kiếm miếng ăn từng ngày, họ không có thời gian để nghĩ ngơi hay yên bề bên một góc khuất trong giấc ngủ trưa ngắn ngủi.
Hơn thế nữa là cảnh những đứa trẻ tha phương cầu thực, ngày qua ngày ngữa tay mong có một bữa cơm đạm bạc. Đầy đủ mọi thành phần, với những góc nhìn xã hội không hề đơn giản. Hết tình trạng ăn xin, đến trộm cắp, còn biết bao nhiêu yếu tố diễn ra từng ngày từng giờ trên mảnh đất quê người tấp nập, bon chen ấy.

Hôm nay trở về quê hương lòng con cảm thấy nhẹ nhõm ấm áp làm sao. Còn gì hơn nữa khi luôn được Mẹ kề bên chăm lo từng ngày và cảnh sống quê nhà cho con một khoảnh khắc không bao giờ lãng quên.

Với Mẹ con mãi là đứa trẻ luôn cần tình yêu thương.

* Gửi từ Huỳnh Ngọc Sơn - ngocson365@

Câu chuyện tuần này của Blog Radio là một câu chuyện trải dài theo năm tháng, với những ký ức mờ nhòa, những thắc mắc của một người con về người cha của mình, bí mật mang tên đợi chờ của một người mẹ trong cuộc sống 20 năm của hai mẹ con bên bãi sông Hồng. Và họ vẫn chờ đợi hạnh phúc gia đình dâng đầy mỗi mùa nước nổi… Mời bạn cùng lắng nghe nội dung tiếp theo của Blog Radio 153…

Mùa Nước Nổi

Linh đã đi qua bao mùa nắng vàng, bao mùa nước sông Hồng lên, xuống. Chứng kiến mẹ già đi từng ngày vì mỏi mòn chờ đợi.

Ngày bé, cứ mỗi lần Linh hỏi mẹ “Bố con đi đâu mẹ?. Khi nào bố về?.” Những lúc ấy cô chỉ biết níu vai mẹ, bắt mẹ trả lời câu hỏi cho bằng được. Còn mẹ chỉ im lặng. Rồi mẹ nhìn cô và cười “Bố con đi làm việc xa lắm. Khi nào mùa nước nổi, con lớn, bố sẽ về”. Cô bé ngày ấy đã cười tít mắt. Và bắt đầu đợi chờ. Năm tuổi, mười tuổi… Rồi đến bầy giờ cô bé ấy đã vào đại học. Cô và mẹ vẫn đợi. Nhưng bố chưa bao giờ trở về, từ ngày ấy.

Linh đỗ đại học, mẹ làm nhiều món ngon và mời cả xóm tới ăn mừng. Thích nhất là lũ trẻ con trong xóm Bãi, đứa nào cũng tranh chơi vơi chị Linh, ngồi bên cạnh chị Linh. Biết bao nhiêu cảm xúc ùa về trong cái trí nhớ còn nhiều non nớt của cô. Người đàn ông đó tới, mang quà cho cô. Trong cô bất chợt nghĩ tới bố, dù chưa bao giờ gặp. Cô ước gì cô có thể ôm lấy bác, và khóc. Nhưng cô đã lạnh nhạt và im lặng. Có thể cô chưa sẵn sàng. Hoặc cũng vì cô giống mẹ. Cô vẫn muốn đợi.

Linh choàng qua vai mẹ. “Mẹ ơi! Hãy nói cho con nghe về bố đi”.

Lại im lặng. Và thở dài.

Linh ngồi dậy, bật đèn và nhìn thẳng vào khuôn mặt đẫm nước của mẹ.

- Bây giờ con đã lớn rồi. Mẹ à! Con đã giữ niềm tin vào một câu chuyện cổ tích, rằng mùa nước nổi bố sẽ trở về, rồi cả nhà mình sẽ cùng đi thuyền trên sông Hồng. Nhưng càng lớn hình ảnh đó càng vỡ nát đi. Con không còn có những giấc mơ như vậy nữa. Chỉ là hình ảnh một người đàn ông chập chùng và xa vắng trên một con đường.

- Mẹ, con đã cố giấu đi cảm giác của mình. Con đã cố chờ mẹ. Để mẹ nói về bố. Nhưng đến bây giờ…, con xin mẹ

Rồi mẹ lặng lẽ đứng dậy và lấy ra một tờ giấy đã vàng, và nhàu nát, hình như đã được đọc rất nhiều lần:

“Tôi đi đây. Tôi cảm thấy không thể tiếp tục với tình yêu giành cho cô như trước đây. Tôi phải đi theo tiếng gọi hạnh phúc của chính mình.

Hãy sống tốt. Và đừng tìm tôi.”

- Ông ấy ra đi. Và để lại cho mẹ một lá thư không cảm xúc. Hồi đó mẹ lấy ông ấy được hai năm và đang mang thai con. Mẹ đã giành tất cả tình yêu mà mình có cho người đó. Và rồi, nhận được một sự ra đi đột ngột, không một lời từ biệt. Lúc đó trong mẹ không còn gì cả. Mẹ chỉ biết đi, đi mãi. Đã muốn đi đến cái chết. Phải vậy đấy. Nhưng không thể. Và lúc đó có một điều duy nhất mà mẹ biết mình có thể làm được. Đó là chờ đợi. Mẹ muốn tin rằng, bố con chỉ bồng bột mà ra đi.

Ông bà bắt mẹ về nhà. Nhưng khi lấy bố con, là mẹ đã quyết gắn bó với mảnh đất này rồi. Và mẹ muốn ở đây để đợi. Nhưng…, Linh à! Sắp hai mươi năm rồi. Mẹ đã tự huyễn hoặc cho mình một giấc mơ rằng ông ấy nhất định sẽ trở về. Và truyền sang con giấc mơ ấy. Mẹ xin lỗi… Bố con là mối tình đầu của mẹ. Và là tất cả tình yêu của mẹ. Nhưng hạnh phúc mỏng quá. Có thể, chính mẹ đã không giữ nối nó.

Kì lạ. Nghe mẹ nói mà Linh không khóc. Hay vì trong giấc mơ chập choạng những đêm không ngủ được, cô đã mơ thấy những điều này. “Con cũng đã nhìn thấy một người đàn ông đi ngược về phía mẹ, đi vào tận trong những lờ mờ sương. Còn người đàn bà trong giấc mơ ấy, hay chính là mẹ, cứ đứng nhìn, nhìn mãi cho tới tận khi đêm xuống. Và màn đêm ập vào trong giấc mơ con. Chập chùng… xa vắng”.

Từ hôm đó mẹ lặng lẽ hơn. Linh cố giả vờ mải miết với sách vở bạn bè. Giả vờ quên ăn cơm ở nhà, giả vờ dậy muộn, về muộn… Cô chưa đủ can đảm để nói gì với mẹ.

Chủ nhật.

- Linh. Hôm nay con đi làm ngô ngoài bãi cùng mẹ.

Cô mệt mỏi, ngập ngừng. Nhưng nhìn dáng đi liêu xiêu, nhỏ bé của mẹ. Linh choàng dậy và đi.
Mẹ vẫn lặng lẽ.

Mùa nước nổi vừa mới đi qua. Mảnh đất già nua lại được bao bọc và âu yếm bởi bao nhiêu phù sa đỏ. Lâu quá không ra đây. Người Hà Nội vẫn đứng trên cầu Long Biên nhìn xuống dòng sông Hồng với một bãi giữa xanh ngút ngàn. Bình yên thả mình vào không gian khoáng đạt và mênh mông. Chậm lại một chút giữa đời. Tuổi thơ của cô cũng đã trôi qua trong vắt trong veo với biết bao nhiêu kỉ niệm ở bờ bãi sông Hồng này. Nhưng sao hôm nay Linh cảm thấy bãi sông buồn thiu và sù sì. Vạt nắng sói thẳng xuống tấm lưng gầy của mẹ. Nghiệt ngã. Còn biết bao nhiêu người trên bờ bãi này sống bao nhiêu mùa nắng, mùa mưa, gắn chặt lấy mảnh đất này.Cúi mình xuống với đất, chăm bẵm cho đất và chờ đợi… Mặt trời vân lên. Nước vẫn dâng. Vẫn phù sa đỏ và cuộc sống cực nhọc vẫn tiếp diễn.

- Linh à, Mẹ chỉ muốn nói lời xin lỗi con.

Linh cảm giác như mẹ nói câu đó khó khăn lắm. Nhưng Linh không biết. Cô không hiểu gì cả. Hay cô không dám hiểu. Cô chỉ biết, ngay lúc này cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô không thể nghĩ được điều gì cả. Chỉ muốn dựa vào ai đó. Hay muốn kêu gào thật to. Con người dù sống kiêu hãnh và lạnh nhạt thế nào. Dù có câm lặng chịu đựng ra sao cũng có khi quỵ ngã, yếu đuối. Lúc đó người ta thật cần có ai đó. Vậy mà mẹ đã âm thầm. Đã câm lặng suốt bao nhiêu năm qua với nỗi đau khổ của riêng mình. Mẹ…Cô bỗng dưng nhớ tới một người, không phải bố.

Cô đã bắt đầu khóc như một đứa trẻ con. “Con xin lỗi. Con đã giận mẹ. Cứ như tại mẹ mà con không có bố. Con đã sống lạnh nhạt với mẹ. Bỏ mặc mẹ với những bộn bề lo toan. Bỏ mặc mẹ một mình với những bữa cơm….”

Mẹ đã sống cam chịu chờ đợi biết bao lâu. Đã nuôi cô lớn lên trong chính những đau khổ mà mẹ phải chịu đựng. Đã bao đêm mẹ khóc thầm mà Linh giả vờ như không biết. Còn mẹ luôn âm thầm chờ đợi. Từ ngày bố bỏ đi. Và Linh ra đời, mẹ chưa một ngày sống cho riêng mình. Linh vô tâm đến nỗi chưa bao giờ nghĩ tại sao mẹ hay ra bờ sông Hồng và nhìn về phía bên kia thành phố đến như vậy. Cô không biết tại sao mỗi khi có một con tàu chạy qua sông Hồng, nước mắt mẹ lại rơi…

Linh chạy dọc bến Sông. Mệt vì nắng. Và miên man bao nhiêu suy nghĩ. Biết bao nhiêu kí ức ùa về trong cô. Kí ức về cái mà người ta vẫn gọi là Gia Đình.

Ông hay cho Linh quà. Khi thì búp bê, khi thì váy.. Nhưng Linh vẫn thích nhất là khi ông cho cô đi thuyền chơi trên sông Hồng. Rồi ông dạy cô bơi. Và nghe Linh kể những câu chuyện về bố mà cô tưởng tượng ra, như một câu chuyện cổ tích. Người đàn ông im lặng, rồi mỉm cười hiền từ… Nhưng cô không thích cách ông nhìn mẹ. Trong cô tồn tại một nỗi sợ mơ hồ. Lên cấp ba, dù rất muốn đi thuyến cùng ông cho đến trọn con sông Hồng này. Nhưng khi ấy, Linh ghét ông vì ông cứ quan tâm đến mẹ. Ngày xưa cô nói, “bố cháu đi công tác xa lắm, khi nào mùa nước nổi bố cháu sẽ về”. Linh nói vậy để bác biết, cô không muốn ông ở bên cạnh mẹ. Nhưng ông nói, chỉ muốn dẫn Linh đi chơi. Cô vẫn nhớ ánh mắt của mẹ khi ấy. Linh không biết đó có phải là ánh mắt van xin không, nhưng nó làm cô sợ. Và cô quyết định không đi. Nhìn bóng ông ra về, cô lại thương… và vẫn im lặng. Nhưng Linh vẫn tin rồi bố sẽ trở về và lúc đó cô sẽ tha hồ chơi với ông.

Linh biết những giấc mơ về bố đã mờ dần. Nhưng cô học được cách của mẹ. Chờ đợi. Rồi ông không còn sang nhà cô nữa. Có lẽ mẹ đã gặp ông. “Mẹ! có khi con không nhớ bố là ai”. Trong cô chỉ có hình bóng ông, và những buổi chiều tuổi thơ bay lên cùng cánh diều đầy gió, .. và mùa nước nổi, ông trở mẹ và cô trên sông Hồng. Bến sông Hồng đã từng nghe bao lần cô khóc cười. Và còn biết bao nhiêu người ở cái bãi giữa này vì khổ nhọc quá mà đã than thở nơi đây. Có phải máu và nuớc mắt của họ đã làm cho nước sông Hồng đỏ đến như vậy. Linh chỉ muốn ngừng mọi suy nghĩ lại và đi. Đi làm việc mà lẽ ra cô phải làm từ rất lâu rồi…

- Cháu muốn gặp bác. Cháu biết bác thương mẹ cháu. Bác biết mọi chuyện về cuộc đời của mẹ cháu mà. Bác hãy giúp mẹ cháu, hãy để cho mẹ cháu được sống những ngày không còn câm lặng cô độc. Dù chỉ là tình thương..

Ông Nguyên lặng đi khi nghe Con nói. Cả cuộc đời ông đã mang nặng nợ với chỉ một người phụ nữ. Đã chứng kiến những ngày sống của cô ra sao. Ông chỉ muốn làm cho cô thoát khỏi nỗi ám ảnh về người đàn ông ấy. Nhưng tình yêu của ông, sự chân thành của ông cũng không thể bứt được tan băng giá trong cô. Cô đã sống cam chịu sợ hãi trong suốt những năm qua. Đã có bao nhiêu lần ông muốn gặp con để xin con hãy cho ông đến bên cô. Nhưng cuối cùng ông cũng chỉ biết âm thầm chờ đợi. Và lặng lẽ dõi theo cô. Để đến bây giờ Linh đến cầu xin ông hãy ở bên cạnh cô.

Trước những cảm xúc của Linh, ông Nguyên chỉ im lặng, trong đầu bộn bề cảm xúc với những suy nghĩ mà ông đã âm thầm cất giữ trong suốt bao nhiêu năm nay. Đến bây giờ ông chỉ muốn bật tung ra tất cả.

- Con, con biết là ta đã âm thầm chờ đợi và cầu xin bà ấy cho suốt bao nhiêu năm qua… Nào, con hãy nín đi.. Không, con hãy xem này, chính con cũng làm cho ta phải khóc rồi. Chính những lời nói của con hôm nay đã giục giã ta. Phải rồi, ta không còn thời gian nữa. Cả ta và bà ấy đã chờ đợi, đã đi qua quá nhiều đớn đau. Đáng lẽ ta phải là người không được chờ đợi. Đúng rồi, chính ta phải là người đưa bà ấy đi qua những mùa nước nổi này chứ…

Linh ra về khi chiều xuống trên cái bãi giữa nghèo nàn ấy. Nước sông Hồng đục ngầu như máu. Nhưng Linh nhẹ lòng. Sông Hồng chảy êm ru. Và lá, chưa bao giờ thấy ngô, lạc xanh đến như vậy. Ở cái buổi chiều tà này, trên cây cầu Long Biên kia, cuộc sống bắt đầu ngừng lại. Họ đứng thành đôi bên nhau, tận hưởng một chút lặng yên của phố xá và bến sông. Một đám khói xốc lên mũi Linh cay cay. Cô khóc, rồi cười. Chiều xuống, hết một ngày. Nhưng với cô cuộc sống bắt đầu xanh hơn. Rằng ngày mai, mâm cơm của mẹ con cô sẽ ăm ắp tiếng cười. Rồi những ánh nhìn ấm áp, giữa đêm sông Hồng mờ sương…


http://nhacvietplus.com.vn/vn/blogradio/43033/index.aspx ọi ọi ọi ọi ọi ọi ọi ọi ọi ọi ọi Evil or Very Mad Evil or Very Mad Evil or Very Mad
tungech_0302
tungech_0302
Thành viên Kim Cương
Thành viên Kim Cương

Tổng số bài gửi : 24
Điểm thành tích : 2147581247
Reputation : 0
Join date : 18/11/2010
Age : 33
Đến từ : Thanh Hoá

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết